Đã gần hai tháng trôi qua mà cảm xúc và dư âm của chuyến du lịch tới Nikko do Samurai Tour,Apex và các anh /chị Hướng Dẫn Viên, đại diện chính phủ Nhật tổ chức vẫn không mờ phai trong tôi và nhiều người bạn khác Cảm xúc ấy càng được nhân lên khi chúng tôi, những người bạn đồng hành lại có dip gặp nhau ở Nhật cứ vang lên những lời chào hỏi, những nụ cười và những cái bắt tay thân mật; không khí thật vui vẻ, ấm áp và chúng tôi cứ như những người thân sau bao năm mới gặp lại.
Nói đến Nikko, một địa điểm du lịch không những nổi tiếng nước Nhật mà còn là nơi hấp đẫn sự chú ý của hàng triệu du khách trên toàn thế giới và cứ mùa thu đến họ đổ vể đây để tận hưởng hưong vị thu cùng với sự đổi mầu vàng đỏ của lá và cứ thế hết mùa thu này sang mùa thu khác, chẳng biết nó được bắt đầu từ bao giờ. Cầm bút viết bài này tôi không có ý định đi sâu mô tả vẻ đẹp Nikko, nơi mà có lẽ không thiếu những bài viết với những từ ngữ hay nhất đã dành cho nó, ở đây tôi muốn nói đôi điều về không khí của chuyến dã ngoại, những gì đã diễn ra và những con người đã cùng nhau làm lên chuyến đi đầy ấn tượng và khó quên ấy.
Mùa thu ở Nikko
Là một ngưòi đã có nhiều năm tham gia công tác đoàn và từng tổ chức nhiều chuyến du lịch cũng như các hoạt động khác của thanh niên; vậy mà tôi hoàn hoàn toàn ngỡ ngàng và bị “mê tín” bởi một ban tổ chức trẻ trung, năng động và đầy trách nhiệm. “Chào anh, xe của chúng ta đỗ ở đằng kia…”; người thanh niên dáng vẻ tất bật tưoi cười nói với tôi là Huy Hoàng – trưởng ban tổ chức; có lẽ anh là một trong những người bận rộn nhất hôm đó, anh vừa tổ chức, vừa tham gia vui chơi cùng mọi người, mặc dù rất mệt nhưng anh vẫn cười, cưòi cả khi màn đêm Tokyo buông xuống và những lời chia tay nuối tiếc của mọi người.
Chuyến đi của chúng tôi sẽ ra sao nếu không có sự dẫn dắt của anh Bùi Quang Thọ, một con ngưòi rất ấn tượng cả về hinh thức cũng như cá tính, tôi và một số ngưòi bạn gọi anh là Lại Văn Sâm của chuyến đi; quả thật anh rất lưu loát trước đám đông, anh biết chèo chống; những điều có thể rất khó nói nhưng anh vẫn làm cho mọi người vừa lòng, không chỉ riêng tôi mà nhiều người khác đều nhất trí rằng anh là một trong những “linh hồn” đem lại sự thành công tốt đẹp của ngày hôm đó.
Rời Tokyo, bỏ lại những toà nhà và không khí nhộn nhịp nơi phố phường; xe chúng tôi chạy trên con đường cao tốc uốn mình qua những đồi cây; ngồi trong xe nhìn lá vàng rơi, chúng tôi lại nhớ về Việt Nam, nhớ về Hà Nội, bây giờ đã cuối thu chắc lá vàng vẫn còn rơi. Ngoài trời có vẻ rất lạnh, vậy mà chẳng hề ảnh hưởng gì tới không khí ấm áp và vui nhộn trong xe; đành rằng có lò sưởi, nhưng điều quan trọng hơn là chúng tôi đang có nhau, những ngưòi thanh niên, sinh viên Việt Nam sau những tháng ngày học tập vất vả, nay cùng nhau cứ thoả thuê mà trò chuyện, quên đi sự mệt nhọc và quên cả thời gian.
Vui nhộn nhất vẫn là các tiết mục văn nghệ được dẫn dắt bởi một nghệ sĩ nghiệp dư nhưng đầy tính chuyên nghiệp, anh là Quang Nam một cây ghi ta không từ chối phục vụ bất kỳ bài hát nào chúng tôi yêu cầu, tiếng đàn của anh thật gợi cảm đưa chúng tôi bay cùng những con chim Đa Đa về với Hà Nội mùa này vắng bóng những cơn mưa..; hơn nữa anh còn là sưóng ca của nhiều bài hát, nhiều trò chơi vui nhộn.
Điểm dừng chân đầu tiên của chúng tôi là công viên Rindoko family bokujyo : ; lúc đó đã gần một giờ chiều, mọi ngưòi có vẻ như đói bụng và cũng đã đến giờ ăn trưa; bữa cơm rất thời chiến được bày chỏng trơ trên những chiếc bàn gỗ công viên phơi mình trong cái lạnh; những nắm cơm, những gói muối vừng, những gói ruốc, vài quả cà chua, vài quả dưa chuột; chỉ có vậy thôi, thế mà tất cả chúng tôi quây quần quanh những chiếc bàn và cứ ngấu nghiến ăn dưói chiều công viên ngập tràn lá đỏ. Bảy giờ tối chúng tôi về đến nhà trọ, những ngôi nhà nghỉ nằm sâu trong rừng cây, chìm trong đêm tối, xa xa ánh đèn từ những ngôi nhà bên cạnh le lói hắt qua cửa kính; cảnh vật quả tuyệt vời, nhiều ngườii bạn không kìm nổi lòng mình đã thốt lên “trời, đẹp quá, thơ mộng quá”.
Mọi người lại bận rộn cho bữa tối với món thịt nướng và mỳ xào; tuy với tinh thần tự phục vụ, song ở đây chúng tôi vẫn có những đầu bếp miệng luôn tươi cưòi, tay xào mỳ, nướng thịt chào mời mọi người, họ là các anh chị Vinh Bảo, Văn Cường,Tuấn Hào, Bích Hạnh…; và tất cả họ đều là thành viên ban tổ chức mà chắc rằng trước đó họ đã bỏ công sức cùng với sự mệt nhọc của mình lo toan mọi thứ, chỉ mong sao cho chuyến dã ngoại thành công và họ nếu cần cũng sẽ hát cho đến khi lạc cả giọng mới thôi.
Trời về khuya càng lạnh hơn, đêm lửatrại bập bùng, những ngọn lửa chẳng đủ sưởi ấm lòng ngưòi, nhưng ai nấy đều say sưa bên nhau cùng ca hát, cùng nhẩy múa mà chẳng biết cái lạnh đang ở bên mình. Đêm ấy chúng tôi chào buổi tối trước khi đi ngủ bằng một bát cháo gà, được gọi là cháo “Chí Phèo” vì nó đựoc nấu bởi bếp gia Chí Cường, nghệ thuật nấu cháo của anh “Chí” sẽ không ai bì kịp nếu như một trong hai nồi không có mùi gạo cháy, nhưng thế cũng là điềm may vì chính điều này đã để lại nỗi nhớ thưng cho nhiều bạn gái. Chín giờ sáng hôm sau chúng tôi lên xe tới Nikko, điểm dừng chân cuối cùng của chuyến đi.
Nikko quả là xứng tên một danh lam thế giới; ở đó có những di tích lịch sử, những cây cổ thụ ngả tán lá vàng mê hoặc lòng người; chúng tôi cứ tha hồ mà ngắm cảnh, tha hồ mà chụp ảnh…và nói nốt những câu chuyện “cổ tích” của một chuyến đi. Theo kế hoạch dự định chúng tôi sẽ có những giây phút dừng chân ở một vài địa điểm khác nữa; nhưng chuyến đi rơi vào những ngày nghỉ, bởi vậy mà rất nhiều thời gian đã phải dành cho sự chờ đợi kẹt xe dọc đường; những lý do bất khả kháng này chính là nguyên nhân mà ban tổ chức đã nhận được những điều phàn nàn từ người tham gia và có lẽ nó cũng là bài học kinh nghiệm cho những lần đi sau.
Cuộc vui nào cũng đến hồi kết thúc, từ phía cuối xe tôi nghe rõ giọng một ai đó đang hát “anh phải về thôi xa em thôi”; xe chúng tôi về đến Tokyo đã bảy giờ tối, mọi ngưòi chia tay vui buồn lẫn lộn, họ hẹn hò nhau ngày tái ngộ, hẹn tới mùa sau; rồi mùa sau ấy ai sẽ cùng ai… Riêng tôi, chuyến đi đó còn mãi là dấu ấn, là bài học rút ra từ ban tổ chức, dẫu cho họ vẫn còn thiếu sót, nhưng họ thực sự là những người thanh niên năng động, nhiệt tình và trách nhiệm; hơn thế nữa họ đã nối một nhịp cầu để chúng tôi, những ngưòi Việt Nam từ nhiều miền trên nước Nhật có cơ hội làm quen, giao lưu, để cộng đồng ngưòi Việt ở Nhật sống với nhau gắn bó hơn, thưng yêu nhau hơn và giúp nhau vượt qua khó khăn, hưóng tới một tương lai tốt đẹp hơn. Mong sao những hoạt động bổ ích như vậy sẽ tiếp tục được duy trì và phát triển.
Nguồn : tông hợp